Huyền thoại Ronaldinho mới đây đã viết bức thư gửi chính anh năm 8 tuổi, chia sẻ về cảm xúc thời còn thơ ấu, về nơi sinh trưởng, và cả về Lionel Messi.
"Gửi cậu, Ronaldinho năm 8 tuổi,
Ngày mai, khi trở về nhà sau trận bóng, cậu sẽ thấy rất nhiều người trong ngôi nhà của mình. Đó là những người chú, người bạn của gia đình cậu và một số người cậu không quen xuất hiện ở phòng bếp. Thoạt đầu, cậu sẽ nghĩ rằng mình vừa bỏ lở bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 cho người anh trai Roberto.
Thường thì mỗi khi trở về nhà sau các trận bóng, điều đầu tiên cậu đón nhận chính là nụ cười và những câu nói bông đùa của Mẹ. Thế nhưng, ngày mai bà ấy sẽ khóc.
Sau những giọt nước mắt của Mẹ, cậu sẽ nhìn thấy người anh Roberto. Anh ấy sẽ ôm cậu vào lòng và đưa cậu tới phòng tắm, nơi mà chỉ có cậu và anh ấy. Những lời nói sau đó của Roberto sẽ khiến cậu không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
“Vừa có một vụ tai nạn xảy ra và… Bố đã qua đời”.
Trong tâm trí của một cậu nhóc 8 tuổi, điều đó chẳng khiến cậu xúc động. “Điều đó có nghĩa là gì? Khi nào Bố trở về nhà? Bố qua đời như thế nào”.
Bố là người luôn căn dặn cậu phải chơi bóng bằng khối óc mỗi khi ra sân, người muốn nhìn thấy cậu “chơi đùa” với trái bóng. Cậu là một người mà ông luôn đặt niềm tin trọn vẹn.
Khi Roberto bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp tại Gremio vào năm ngoái, Bố đã nói với mọi người rằng: “Roberto chơi bóng rất cừ, nhưng hãy xem cái cách mà cậu em của nó đang phát triển”.
Bố là một siêu anh hùng trong mắt cậu. Sau những ngày làm việc vất vả ở xưởng đóng tàu, ông lại thả hồn vào trái bóng. Đến cuối tuần, Bố lại đến SVĐ Gremio để đảm nhiên công việc của một người bảo vệ. Đến bao giờ cậu mới gặp lại Bố một lần nữa? Cậu sẽ không thể hiểu được những gì mà Roberto đã nói đâu.
Cậu sẽ không cảm thấy buồn vì nó trôi qua nhanh thôi. Đến vài năm nữa, cậu mới có thể chấp nhận một sự thật là Bố không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Thế nhưng, có một điều tôi muốn nhắn nhủ cậu: Bố sẽ luôn ở bên cậu mỗi khi cậu giữ bóng trong chân.
Mỗi khi có bóng trong chân, cậu sẽ cảm thấy thật tự do và hạnh phúc, giống như thể cậu đang thưởng thức những bài nhạc hay. Cảm giác đó sẽ thôi thúc cậu truyền cảm hứng chơi bóng cho những người khác.
Cậu may mắn vì có Roberto, dù cho anh ấy hơn cậu 10 tuổi. Hiện đang chơi cho Gremio, Roberto vẫn luôn ở bên cậu không chỉ với tư cách là một người anh, mà còn là một người Bố, thậm chí, Roberto còn là một người hùng trong mắt cậu.
Cậu muốn được chơi bóng như anh ấy. Mỗi sáng, nếu như cậu chơi bóng với đội trẻ của Gremio, thì Roberto tập luyện với các anh ở đội lớn. Sau đó, cậu sẽ sánh bước cùng với người anh ngôi sao của mình vào phòng thay đồ. Rồi mỗi đêm, cậu lại tự nhủ: “Mình đang được ngủ cùng với thần tượng của mình sao?”.
Không có bất kỳ tấm poster nào được dán lên, chỉ có lẻ loi một chiếc ti vi trong phòng ngủ. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng bởi vì hai người cũng không có thời gian rảnh để tận hưởng những trận cầu qua màn ảnh nhỏ. Mỗi khi Roberto không phải thi đấu, anh ấy sẽ đưa cậu ra ngoài để chơi bóng nhiều hơn.
Khi cậu sống ở Porto Alegre, nơi bị bao phủ bởi ma túy và du côn, việc được chơi bóng trên đường phố, công viên hay đơn giản là với chú chó của mình chính là điều giúp cho cậu cảm thấy được an toàn.
Thật vậy, tôi đã từng nói chuyện với chú chó của cậu. Đó là thực sự là một hậu vệ có sức chiến đấu vô hạn.
Cậu sẽ chơi bóng với Roberto, những đứa trẻ khác hay những anh lớn trong công viên. Tuy nhiên, ai rồi cũng sẽ mệt, còn cậu vẫn phải tiếp tục chơi bóng.
Hãy dám chắc rằng, đừng bao giờ quên dắt chú chó đáng yêu của cậu, Bombom, bên mình. Đó là một chú chó Brazil đích thực. Những chú chó Brazil luôn có một tình yêu với bóng đá. Bombom sẽ giúp cậu hoàn thiện các bài tập về kỹ thuật hay rê bóng. Thậm chí, chú chó này có thể là nạn nhân đầu tiên của “Elastico”.
Nhiều năm sau, cậu sẽ chơi bóng ở châu Âu. Khi đó, một vài hậu vệ sẽ gợi nhắc cho cậu hình ảnh của Bombom ngày nào.
Sẽ có một sự đột phá lớn trong quãng thời gian thơ ấu của cậu. Ở tuổi 13, cậu sẽ được mọi người nhắc tới rất nhiều. Họ sẽ bàn tán rôm rả về những kỹ năng cậu có thể làm với trái bóng. Lúc đó, đối với cậu, bóng đá chỉ như một trò chơi.
Thế nhưng, trò chơi này sẽ không còn đơn giản khi cậu 14 tuổi, thời điểm World Cup 1994 khởi tranh.
Ngày 17/7/1994, là mốc thời gian mà không một người Brazil nào có thể quên. Vào hôm đó, cậu cùng với đội trẻ Gremio đến Belo Horizonte để theo dõi trận chung kết World Cup giữa Brazil và Italia. Vâng, đó là lần đầu tiên Canarinho (biệt danh của Brazil) góp mặt tại chung kết sau 24 năm.
Quốc kỳ phủ kín mọi ngả đường ở Belo Horizonte. Cả đất nước chỉ có hai màu vàng và xanh lá. Tất cả mọi tụ điểm đều chật kín người đến để theo dõi trận đấu.
Tiếng còi kết thúc trận đấu được cất lên và tỷ số hòa 0-0 khiến cả hai đội phải bước vào loạt sút luân lưu cân não.
Italia không thành công ở lượt đầu tiên, Brazil cũng vậy. Sau đó, Italia sút thành công. Và… Romario tiến đến chấm tròn. Cú sút đưa bóng liệng sang trái… chạm khung thành… rồi bay vào lưới. Tất cả đều nhảy cẫng lên, gào thét và gầm rú.
Mọi thứ lại trở về im lặng khi Italia thực hiện thành công lượt sút tiếp theo.
Đến lượt Branco lập công cho Brazil… Taffarel cứu thua cho Brazil… Sau đó tới lượt Dunga lập công…
Sau đó, khoảnh khắc thay đổi cuộc đời cậu và hàng triệu người hâm mộ Brazil sẽ đến…
Baggio bước lên chấm tròn và dứt điểm ra ngoài.
Brazil là nhà vô địch World Cup.
Trong những màn ăn mừng như điên dại đó, cậu sẽ tìm thấy được đích đến trong suốt quãng đời còn lại của mình. Cậu hiểu được bóng đá có ý nghĩa như thế nào với người Brazil, cảm nhận được tầm ảnh hưởng của bóng đá trên thế giới.
Quan trọng hơn cả, cậu sẽ thấy niềm hạnh phúc mà bóng đá mang tới cho nhân loại là mãnh liệt như thế nào.
“Tôi sẽ thi đấu cho ĐTQG Brazil”, cậu sẽ tự nhủ với lòng mình như vậy.
Không phải ai cũng tin vào điều cậu nói, đặc biệt là khi họ nhìn cách mà cậu chơi bóng.
Một số huấn luyện viên cho rằng: “OK, đá được lắm!”. Thế nhưng, có một người sẽ khuyên cậu nên từ bỏ lối chơi đó. Ông ta cho rằng cậu nên chơi bóng nghiêm túc hơn, thay vì rê dắt quá nhiều. “Anh sẽ chẳng bao giờ trở thành một cầu thủ nổi tiếng”, người đó sẽ nói với cậu như vậy.
Lấy đó làm động lực, cậu sẽ càng tập trung hơn vào mục tiêu của mình. Sau đó, cậu nghĩ tới những danh thủ có lối chơi đẹp mắt như Dener, Maradona hay Ronaldo.
Bố từng nói: “Để thi đấu một cách tự do như thế chơi đùa với trái bóng, con hãy thực hiện nó với niềm hứng khởi”. Đó là điều mà không phải huấn luyện viên nào cũng hiểu. Khi thi đấu trên sân, cậu hãy bỏ ngoài tai mọi sự tính toán. Hãy để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên bởi vì đôi chân sẽ đưa quyết định nhanh hơn bộ não của cậu.
Sự sáng tạo sẽ đưa cậu đi xa hơn là sự tính toán.
Một ngày nào đó, chỉ vài tháng sau khi Romario nâng cao chiếc cúp vô địch World Cup 1994, huấn luyện viên của cậu tại Gremio sẽ đưa cậu vào phòng sau buổi tập. Ông ấy sẽ nói rằng, cậu được triệu tập lên U.17 Brazil.
Khi cậu đến khu tập luyện tại Teresopolis, cậu sẽ thấy những điều mà sau này không bao giờ quên. Đó là những bức tranh về Pele, Zico và Bebeto được treo trên tường. Đó là khu hành lang, nơi mà những huyền thoại đó từng đi qua, những bàn ăn mà Romario, Ronaldo hay Rivaldo từng ngồi và những căn phòng mà các huyền thoại này từng ngủ.
Khi cậu ngả lưng xuống giường, điều cuối cùng cậu thắc mắc chính là: “Liệu đây có phải chiếc gối mà những thần tượng của mình từng nằm hay không?”
4 năm sau, tất cả những gì cậu làm là chơi bóng. Cậu sẽ dành hết quãng đời còn lại của mình vào việc lên xe bus và đến sân tập. Thậm chí, từ năm 1995 đến năm 2003, cậu không tận hưởng bất kỳ kỳ nghỉ nào. Điều này thực sự rất căng thẳng.
Tuy nhiên, đến năm 18 tuổi, cậu sẽ đạt được những thứ mà Bố chắc hẳn rất tự hào. Đầu tiên là việc cậu được gọi lên đội 1 của Gremio, tiếc một điều là Roberto không còn thi đấu ở đó. Chấn thương đầu gối khiến cho anh ấy chỉ ở lại Gramio một thời gian ngắn trước khi chuyển sang Thụy Sỹ để tiếp tục sự nghiệp. Dù không được thi đấu bên cạnh anh trai, cậu vẫn hiểu mình phải làm gì sau những năm tháng theo dõi Roberto chơi bóng.
Vào những ngày thi đấu, cậu luôn đi qua khu để xe, nơi mà khi xưa Bố thường đứng gác. Cậu sẽ vào phòng thay đồ, nơi mà anh trai thường dắt cậu đến khi còn nhỏ. Khoác trên mình chiếc áo sọc Xanh-Đen, cậu tự nhủ: “Đây là một cơ hội không thể tốt hơn trong cuộc đời mình”. Cậu nghĩ mình sẽ thành công khi chơi cho đội bóng quê nhà.
Cậu chuyện cổ tích vẫn chưa dừng lại ở đó…
Năm sau đó, cậu được gọi lên ĐTQG Brazil. Một điều thú vị xảy ra khi cậu được phép lên tập trung muộn 1 ngày do cùng Gremio tham dự trận chung kết Campeonato Gaúcho với Internacional, nơi có sự xuất hiện của Dunga, đội trưởng của Selecao vô địch World Cup 1994.
Đó là một trận đấu tốt của cậu. Bởi vậy, khi cậu lên tập trung ĐTQG, những người đồng đội mới, hay nói cách khác là những cầu thủ mà cậu từng chứng kiến họ thi đấu tại World Cup 1994, đã rỉ tai nhau rằng: “Thằng nhóc kia mặc áo số 10 đó”.
Vâng, thằng nhóc đó chính là cậu.
Họ nói về cái cách cậu rê bóng qua Dunga, về pha lập công mang về chức vô địch cho Gremio lúc đó. Thế nhưng, cậu đừng vội tự mãn, bởi vì điều đó không có nghĩa là họ dễ chịu với cậu. Đó là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu. Khi đã lên ĐTQG, người ta mong đợi nhiều điều hơn nữa.
Giờ phải làm sao? Vẫn tiếp tục chơi theo phong cách của mình? Hay thi đấu một cách tính toán và an toàn hơn?
Thi đấu cho Brazil sẽ làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của cậu. Rất nhiều cánh cửa cơ hội đang mở ra trước mắt một cầu thủ trẻ. Cậu bắt đầu nghĩ tới việc chơi bóng tại châu Âu khi Ronaldo nói về Barcelona.
Nhìn vào kho danh hiệu đồ sộ của Ro “béo”, cậu sẽ bắt đầu hướng luồng suy nghĩ của mình vượt ra khỏi Gremio. Vào năm 2001, cậu ký hợp đồng với PSG.
Biết sao nói sao khi một cậu nhóc sống trong khu ổ chuột có thể thi đấu tại châu Âu? Thật hoang đường. Từ Paris, Barcelona, Milan, mọi thứ thay đổi quá nhanh. Giới truyền thông châu Âu còn không định hình được phong cách chơi của cậu, đặc biệt là nụ cười luôn hiện trên môi dù trong bất kỳ trận đấu nào.
Cậu cười chỉ đơn giản là vì bóng đá thật thú vị. Thật vậy, các bàn thắng của cậu có sức làn tỏa niềm hạnh phúc ghê gớm. Sự sáng tạo vượt lên trên sự toan tính.
Thoải mái chơi bóng, cậu sẽ vô địch World Cup.
Thoải mái chơi bóng, cậu sẽ vô địch Champions League, La Liga và Serie A.
Thoải mái chơi bóng, cậu sẽ giành được Quả bóng Vàng.
Điều cậu cảm thấy tự hào nhất chính là việc thay đổi lối chơi của Barcelona thông qua những pha xử lý của mình. Lúc cậu tới đây, Real Madrid là một thế lực. Đến khi cậu đi, mọi đứa trẻ đều mong muốn được chơi theo phong cách của Barcelona.
Hãy nghe tôi, cậu nhóc 8 tuổi. Sứ mệnh của cậu lớn lao hơn rất nhiều những gì cậu sẽ làm trên sân bóng.
Ở Barcelona, cậu sẽ nhìn thấy một đứa trẻ mặc áo số 10 giống mình, nhỏ con như mình và chơi thứ bóng đá mà mình theo đuổi. Cậu và các đồng đội sẽ đến và chiêm ngưỡng đứa trẻ đó phô diễn kỹ năng ở đội trẻ. Đó là khoảnh khắc cậu nhận ra đứa trẻ đó sẽ trở thành một cầu thủ vĩ đại. Tên của đứa trẻ này là Leo Messi.
Cậu sẽ yêu cầu huấn luyện viên đưa Messi lên đội 1 để tập luyện cùng mình. Các cầu thủ tại Barca sẽ nói về đứa trẻ này như cái cách mà những cầu thủ Brazil nói về cậu.
Tôi muốn cậu gửi tới Messi một lời khuyên.
“Để thi đấu một cách tự do như thế chơi đùa với trái bóng, cậu hãy thực hiện nó với niềm hứng khởi”.
Thậm chí, khi cậu không còn ở đây, thì lối chơi của cậu vẫn sẽ được Messi bảo tồn và lưu truyền tại Barcelona .
Rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong cuộc sống của cậu, tốt có, xấu có. Thế nhưng, cậu vẫn còn một món nợ lớn với bóng đá. Khi được hỏi về lối chơi, về nụ cười sau khi thất bại, tôi muốn cậu nghĩ về một kỷ niệm.
Khi Bố rời xa khỏi cuộc đời này, cậu sẽ không còn giữ lại bất kỳ thước phim nào về ông ý. Gia đình cậu nghèo đến mức không thể mua nổi một chiếc máy quay. Cậu không được nghe lại tiếng nói, nụ cười của Bố.
Nhưng…
Trong tay cậu vẫn còn bức ảnh cậu và bố chơi bóng cùng nhau. Cậu nở nụ cười mãn nguyện với trái bóng trong chân. Còn Bố hạnh phúc khi nhìn cậu chơi bóng.
Đến lúc tiền len lỏi vào cuộc sống, kéo theo áp lực và sự chỉ trích, hãy thoải mái.
Hãy thi đấu như cái cách mà Bố từng nói.
Chơi đùa với trái bóng,
Ronaldinho."
Quyết Thắng (lược dịch từ The Players Tribune)